๑۩۞۩๑ Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn ☼—Forum CỘNG ĐỒNG TEEN VIỆT ™ ๑۩۞۩๑
» Nếu đây là lần đầu tiên bạn tham gia diễn đàn, xin mời bạn xem phần Hướng Dẫn để biết cách dùng diễn đàn.» Để có thể tham gia thảo luận, các bạn phải đăng ký làm thành viên, Click Vào Đây Để Đăng Ký. » Nếu bạn đã có tài khoản mà đăng nhập không được hoặc quên mật khẩu, Click Vào Để Đây làm theo hướng dẫn.
NGƯỜI CON GÁI TỈNH BẮC
Wed Sep 26, 2012 7:54 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Money : 334 Được Cám Ơn : 9 Sinh Nhật : 26/08/1994 Tham gia ngày: : 26/09/2012 Tuổi : 29 Đến từ : Thế giới Thứ 3…"Thăng hoa" Châm ngôn sống : Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Tiêu đề: NGƯỜI CON GÁI TỈNH BẮC
Tiêu đề:
Vũ đến trọ học ở hàng cơm bà cụ Đỗ đã ba tháng rồi. Nhà chật chội, mái lợp tôn nên mùa hè rất nóng nực. Nhưng Vũ không muốn tìm chỗ trọ khác, bởi bà cụ Đỗ tính giá rẻ, phần vì mọi việc trong nhà cụ làm lấy, ít phải thuê mượn, phần vì chính gian nhà ấy, cụ cũng không phải mất tiền thuê. Bà cụ Đỗ hồi cư rất sớm, thấy gian nhà bị chiến tranh tàn phá, chỉ còn trơ lại hai bức tường và một gian gác xép đằng sau, nên dựng mái tạm trú. Mãi, chủ nhà chưa thấy về nên cụ yên chí ở, tưởng chừng như đất của mình. Gian gác xép ấy bỏ không. Có lẽ vì thấy có nhiều chiếc rầm gỗ bị cháy xém, sắp rơi, trần lại nhiều chỗ nứt lở nên chẳng ai dại gì hứng lấy tai nạn. Mùa hè đến, cùng với những kỳ thi Vũ cần phải học nhiều lắm, nhưng không được như ý. Nhà chật chội quá. Khách ăn hàng lại thường đông, ăn uống bi bô rầm rĩ. Hơn nữa, mái tôn càng làm nắng hè gay gắt. Bởi vậy. Vũ đã nghĩ nhiều đến gian gác xép bỏ hoang ấy. Một chiều chủ nhật. Vũ mượn được thang dựng trèo lên xem. Gác tuy bỏ hoang nhưng không đến nỗi bẩn quá. Sàn vẫn còn nguyên vẹn chỉ có nhiều bụi cát cùng một ít vôi vữa long trên trần xuống. Tưởng cũng còn khá sạch. Riêng các cánh cửa đều đã mất hết. Gió bên ngoài lùa vào mát rượi. Vũ suy tính nếu mình quét dọn qua loa, mỗi buổi tối trèo lên gác xép này, thắp nến mà học rồi giải (trải) chiếu ngủ thì tốt quá. Vừa yên tĩnh, vừa mát mẻ. Cẩn thận Vũ hỏi qua bà cụ thì được ưng thuận ngay, bà chỉ dặn thêm rằng: - Nhưng cậu phải coi chừng, nhà cửa ọp ẹp lắm, khéo mà oan giả. Ngay buổi chiều. Vũ hì hục quét dọn. Gió lùa vào mát rượi. Gian gác bỏ hoang đã được Vũ đặt cho cái tên văn vẻ: Nghênh Phong Các. Mấy chồng sách, vừa để học, vừa để gối đầu, một ngọn nến, một manh chiếu đó là tất cả đồ đạc cần thiết trong căn gác đón gió này. Tối đến. Vũ sung sướng trèo lên gác của mình. Lại rút luôn thang lên theo, vì e ngại mấy ông Tổng xã rượu say rồi lén phá quấy. Thật là tĩnh mịch. Tiếng huyên náo trong hàng cơm vẳng xa hẳn, bên ngọn lửa nến lập lòe Vũ yên chí học. Nhưng chưa ôn bài được mấy lần. Vũ đã thiu thiu ngủ gục. Cho đến lúc tiếng chuông đồng hồ nhà thờ dóng dả. Vũ mới choàng mở mắt. Trời bạch nhật, có lẽ đã sáu giờ sáng. Cây nến cháy đến gốc còn lưu lại vũng nến đọng. Cuốn sách đêm trước vẫn còn mở ở trang học dở. Vũ bực mình quá vì thường rất tỉnh táo, có khuya, mệt thì đi ngủ, chứ không bao giờ ngủ gục như vậy. Vũ cho đó là vì gác mát mẻ quá lại yên tĩnh nên dễ làm cho người ta chợp mắt.
Wed Sep 26, 2012 7:54 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Money : 334 Được Cám Ơn : 9 Sinh Nhật : 26/08/1994 Tham gia ngày: : 26/09/2012 Tuổi : 29 Đến từ : Thế giới Thứ 3…"Thăng hoa" Châm ngôn sống : Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Tiêu đề: Re: NGƯỜI CON GÁI TỈNH BẮC
Tiêu đề:
Đêm hôm sau. Vũ đề phòng cẩn thận. Ăn cơm xong. Vũ uống một cốc cà phê thật đặc. Lại mang lên theo một bao thuốc lá nữa. Gió lùa mát rợi. Tiếng cười nói vang vang xa... Dưới ánh nến, chập chờn theo gìó. Vũ ngồi chăm chú học, nhưng không hơn gì đêm trước chốc lát đã thiu thiu buồn ngủ. Sực nhớ. Vũ với tay cầm lấy bao thuốc lá. Nhưng lại nghĩ: Hãy cố dùng nghị lực chống chọi đã, cùng lắm hãy nhờ đến thuốc lá, dùng ngay e sẽ thành thói quen. Và Vũ không bóc bao thuốc vội để bao lên chồng sách. Nhưng chỉ một lát sau. Vũ đã ngủ gục cho tới khi tỉnh dậy thì đã thấy cây nến hao quá nửa. Vũ giận mình vô cùng. Vũ nhất định lấy thuốc lá để chống lại cơn buồn ngủ lạ lùng. Nhưng bao thuốc lúc nãy để trên chồng sách đã không thấy nữa. Có lẽ khi ngả lưng xuống, tôi đã quơ tay làm rơi bao thuốc chăng. Vũ bèn nhìn quanh và quả nhiên thấy bao thuốc lá ở ngay sau lưng mình. Nhưng lạ thay bao thuốc lá đã bị bốc ra tự bao giờ. Một điếu thuốc lại kéo lui ra khỏi bao chút ít như sẵn sàng mời Vũ hút. Vũ dụi con mắt kinh ngạc! Chàng cố nhớ lại và đinh ninh quả quyết lúc trước chàng chưa hề bóc bao thuốc mà chỉ để bao nguyên lên trên chồng sách. Vừa suy nghĩ Vũ vừa rút điếu thuốc ra ngậm lên môi. Ngay phía sau Vũ, bỗng một que diêm xòe lên. Một bàn tay nhỏ nhắn, mềm mại đưa que lửa mời Vũ châm thuốc.
==========Chữ Kí Thành Viên========== ĐÀo hỐ vÙi yÊu thƯƠng vÀo dĨ vÃng phỦ khĂn trẮng lẤp cuỘc tÌnh hƯ vÔ nghĨa trang buỒn hiu hẮt 1 nẤm mỒ chÔn kỈ niỆm vỪa tan trong chỐc lÁt tÌnh ĐÃ chẾt !
Wed Sep 26, 2012 7:54 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Money : 334 Được Cám Ơn : 9 Sinh Nhật : 26/08/1994 Tham gia ngày: : 26/09/2012 Tuổi : 29 Đến từ : Thế giới Thứ 3…"Thăng hoa" Châm ngôn sống : Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Tiêu đề: Re: NGƯỜI CON GÁI TỈNH BẮC
Tiêu đề:
Vũ sốt ruột: - Cô muốn tranh luận gì xin cũng hãy để đến trưa mai. Nữ lang không nói gì hơn nữa quay ngoắt đi. Vũ xiết nỗi ngạc nhiên khi thấy nàng không xuống lối cầu thang mà lại vượt qua cửa sổ. Gió đêm khuya càng thêm lạnh lẽo. Vũ bất chợt thấy rùng mình nhưng được cái không buồn ngủ nữa. Đêm ấy chàng học được kỹ càng cho đến ba giờ sáng mới dọn dẹp đi ngủ. Hôm sau, lúc đi học về, ngồi ăn cơm. Vũ lại lựa lời hỏi bà cụ Đỗ. Nhưng bà cụ cho biết hai bên hàng xóm không hề có một thiếu nữ nào. Và cả quanh đây không có cô con gái nào tên là Ngọc Bách giống như hình dáng của lời Vũ tả. Vũ ngạc nhiên nhưng chưa nói rõ sự thực ý muốn đợi xem trưa nay, người con gái kỳ dị ấy có đến gặp mình như lời đã yêu cầu không. Nhưng không thấy đến. Buổi tối hôm ấy. Vũ lại lên căn gác của mình ngồi học. Chàng lại thấy thiu thiu buồn ngủ khi gió mát lùa vào. Tuy vậy, chàng đã biết trước việc xảy ra nên ung dung lấy thuốc lá châm hút. Rồi ngồi đợi. Quả nhiên, chốc lát thấy Ngọc Bách đến. Lần này, Vũ thấy rõ ràng nàng do lối cửa sổ mà bước vào nhẹ nhàng như một cái bóng. Ra chiều thân mật. Ngọc Bách ngồi ngay xuống cạnh Vũ, rồi lả lơi trách: - Em hôm nay lại hơi muộn, anh có giận không?
==========Chữ Kí Thành Viên========== ĐÀo hỐ vÙi yÊu thƯƠng vÀo dĨ vÃng phỦ khĂn trẮng lẤp cuỘc tÌnh hƯ vÔ nghĨa trang buỒn hiu hẮt 1 nẤm mỒ chÔn kỈ niỆm vỪa tan trong chỐc lÁt tÌnh ĐÃ chẾt !
Wed Sep 26, 2012 7:55 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Money : 334 Được Cám Ơn : 9 Sinh Nhật : 26/08/1994 Tham gia ngày: : 26/09/2012 Tuổi : 29 Đến từ : Thế giới Thứ 3…"Thăng hoa" Châm ngôn sống : Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Tiêu đề: Re: NGƯỜI CON GÁI TỈNH BẮC
Tiêu đề:
Vũ lặng thinh không nói, chỉ lấy sách vở ra học. Nàng lại nhìn chăm chăm vào mặt Vũ rồi tiếp: - Có lẽ không giận nhưng ý chừng cũng mong đợi lắm thì phải? Vũ thẳng lời cự: - Hôm qua tôi đã nói với cô rằng tôi bận học thi không tiện tiếp chuyện. Tôi đã hẹn buổi trưa muốn nói năng gì sao cô không lại? Ngọc Bách ra vẻ phụng phịu: - Anh tưởng con gái muốn gặp đàn ông một cách tự nhiên lúc nào cũng được hay sao? Anh không sợ người ta trông thấy dị nghị ư? Về phần em thì không ngại nhưng lo cho anh bị người chế diễu. Vũ lắc đầu: - Tôi không sợ. Việc làm đàng hoàng chẳng sợ ai cười hết, mặc cho có người ngờ vực nhưng lòng mình thẳng thắn thì dư luận sai lạc ấy tôi cũng chẳng quan tâm. Tôi ngại là ngại sự đêm hôm khuya khoắt cô lại đây, nguyên một sự gặp gỡ ấy cũng đã là bất chính rồi. Vậy mong từ sau, cô đừng đến đây nữa, muốn hỏi gì xin đợi ban ngày. Ngọc Bách rưng rưng ngồi khóc. Một lát sau mới nói: - Em biết khi người con gái tự tìm đến gặp người con trai, bao giờ cũng bị khinh rẻ. Nhưng em dám đường đột chẳng qua là tưởng anh khoáng đạt, không chấp nê những nhỏ nhặt thường tình. Không ngờ anh cũng chẳng hơn gì người khác... Vừa nói nàng vừa gục xuống gối Vũ mà khóc nức nở. Nhưng Vũ gạt ra, nghiêm giọng bảo: - Những lời tôi nói đã đầy đủ. Cô nên hiểu biết và đừng quấy rầy thêm nữa! Rồi quay sang phía khác mà ngồi học lớn tiếng làm như không có ai ở cạnh mình. Ngọc Bích vùng đứng dậy. Nàng biến sắc nói: - Số anh sắp chết đến nơi, ta thương tình đến cứu lại không biết thân, còn làm ra bộ kiêu kỳ, vậy hãy coi chừng. Nói rồi bước ra cửa sổ biến mất. Vũ vừa ngạc nhiên vừa bâng khuâng. Chàng không hiểu người con gái ấy là ai, ma quỷ chăng, người thực chăng? Trước lời dọa nạt kia chàng không sợ. Những cảnh chinh chiến đã làm cho Vũ tin tưởng ở số mệnh. Sống, chết chẳng phải là những thứ có thể tìm hoặc tránh được dễ dàng... Vũ vừa toan gác bỏ những ý nghĩ vẩn vơ ấy để chuyên tâm ngồi học thì chợt cơn gió mạnh từ đâu ào ào tới làm cho ngọn nến tắt phụt. Vũ định sờ lấy bao diêm châm nhưng không thấy. Gió như lạnh hơn lúc trước làm cho Vũ chợt rùng mình. Ngoài trời không đến nỗi tối lắm. Những lùm cây rung động như những bóng đen hình dáng to lớn lạ kỳ...
==========Chữ Kí Thành Viên========== ĐÀo hỐ vÙi yÊu thƯƠng vÀo dĨ vÃng phỦ khĂn trẮng lẤp cuỘc tÌnh hƯ vÔ nghĨa trang buỒn hiu hẮt 1 nẤm mỒ chÔn kỈ niỆm vỪa tan trong chỐc lÁt tÌnh ĐÃ chẾt !
Wed Sep 26, 2012 7:55 pm
Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Mái Nhà Tình Bạn - ™SAM™
Hiện đang:
Số Bài : 264 Money : 334 Được Cám Ơn : 9 Sinh Nhật : 26/08/1994 Tham gia ngày: : 26/09/2012 Tuổi : 29 Đến từ : Thế giới Thứ 3…"Thăng hoa" Châm ngôn sống : Liệu anh có yêu em mùa đông cũg như mùa hạ Liệu anh có yêu em trog áo quần dù tơi tả Khi tóc em bạc màu sương pha Anh sẽ hôn em và nói thiết tha Rằng anh yêu em mùa đông cũg như mùa hạ
Tiêu đề: Re: NGƯỜI CON GÁI TỈNH BẮC
Tiêu đề:
Ngọc Bách rơm rớm nước mắt thưa: - Sự đời man mác nhưng nỗi oan khiên nhiều không kể xiết, nhất là trong thời chiến tranh ly loạn này, chẳng phải là trường hợp riêng em. Có điều kẻ chết đi dù sao cũng mong nắm xương tàn được vùi sâu chôn chặt, thế mà em thì bộc lộ gián nhấm, chuột gặm, thê thảm vô cùng... Vũ thấy nàng từ nãy giờ vẫn đứng trước mặt mình chứ không dám suồng sã như trước, nên dịu dàng bảo: - Dù sao nữa cũng xin mời cô ngồi xuống đây. Theo luân lý Khổng Mạnh, trai gái bất tương thân nhưng trộm nghĩ: đã là âm dương cách biệt, thì hai thế giới khác nhau chúng ta là ngay thẳng nói chuyện, tất cũng không ai chê trách vào đâu được! Nữ lang bùi ngùi nói: - Nghe lời anh, em chợt nhớ đến ba em ngày xưa. Tuy là người Tây học mà vẫn giữ được nề nếp Đông Phương, quả thực cũng là hiếm có vậy. Càng nhớ lại trong mấy hôm nay có biết bao nhiêu cử chỉ hành động suồng sã, thẹn chết đi một lần nữa được. Vũ gật gù tán thưởng: - Nghe lời, thấy rõ ràng là người có học thức. Mong rằng đừng giấu diếm. Xin cô kể rành mạch câu chuyện từ đầu. Ngọc Bách lau nước mắt thưa: - Nguyên những lời vàng ngọc ấy cũng đủ an ủi em được ngàn phần. Em tên thật là Ngọc Bách, họ Nguyễn vốn quê ở tỉnh Bắc, con của một ông Tham tá, đã từ trần từ lúc em mới lên 15 tuổi... Mỉm cười chua chát. Ngọc Bách lại tiếp: - Năm nay em 18 tuổi! Nói như vậy nghĩa là: khi chết thì em mới 18 tuổi nhưng nếu tính theo người sống, qua mấy năm tao loạn thì hiện nay em đã ngoài 20... già mất rồi. Vũ nghĩ thầm trong bụng: - Khi đã là đàn bà, dù chết đi rồi, cũng vẫn còn lo lắng đến sắc đẹp tàn phai. Nữ lang lại kể tiếp: - Trong gia đình, tuy em là lớn nhất nhưng vì em theo lời trối trăn của cha em dặn lại, nhất định cho em đi học đến nơi đến chốn. Bởi vậy. sau khi đỗ bằng cơ-thủy ở tỉnh Bắc, em được mẹ em cho về học bậc Trung học tại Hà Nội, cẩn thận mẹ em cho em ăn trọ tại nhà bà Phán Tâm ở ngay liền vách nhà này. Ngừng lại giây phút. Ngọc Bách lại kể: - Nếu không có chiến tranh thì không đâu đến nỗi... Khi được lệnh tản cư, bà Phán cùng những trẻ nhỏ đều về quê cả, chỉ còn lại một người con trai lớn, đi làm công sở và em cùng một người vú già ở lại. Bỗng đô thành khói lửa mù trời, căn nhà bên cạnh này (tức là nhà em ở) bị sụp đổ. Người vú già cũng như con trai bà Phán đều bị chết vùi trong đống gạch ngói, riêng có em là may mắn núp dưới chân cầu thang được thoát chết. Nghe tiếng bom đạn rầm rầm, em sợ hãi vô cùng, bò lần sang hàng xóm tức là căn nhà này, lúc đó bỏ không vì người trong nhà đều đã tản cư từ trước. Sợ hãi, em tìm được chiếc thang treo ẩn lên trên trần cái gác này, vì em cho đó là chỗ ẩn náu kín đáo nhất. Thân gái trong thời binh lửa, may ra nhờ đó mà được an toàn chăng. Thường lệ, mỗi khi tìm kiếm thức ăn, nước uống đầy đủ rồi thì em lại trèo lên trần nhà và rút thang lên theo. Em có ngờ đâu chính gian nhà này cũng bị sụp đổ, chiếc thang em vừa trèo lên bị rơi xuống. Thế là bỗng dưng bị giam trọn trên trần gác với một số lượng thức ăn đủ chừng ba ngày. Em chỉ còn một hy vọng có thấy bóng người nào thì kêu cứu, không những trong lúc khói lửa tơi bời, ai cũng lo lẫn trốn nên em ngồi yên trên trần đã bốn ngày liền mà cũng không hề thấy có một bóng người nào... Vừa đói và khát em đành phải chịu cực hình giống hệt như người bị lạc giữa nơi sa mạc. Cho đến khi sức một yếu dần em thở hơi cuối cùng, thiệt oan một đời xuân xanh đầy hứa hẹn.
==========Chữ Kí Thành Viên========== ĐÀo hỐ vÙi yÊu thƯƠng vÀo dĨ vÃng phỦ khĂn trẮng lẤp cuỘc tÌnh hƯ vÔ nghĨa trang buỒn hiu hẮt 1 nẤm mỒ chÔn kỈ niỆm vỪa tan trong chỐc lÁt tÌnh ĐÃ chẾt !
* Bài viết sưu tầm nên ghi rõ nguồn hoặc viết (ST). * Không dùng những ngôn từ thiếu lịch sự. * Tránh spam nhảm những chủ đề không liên quan. * Bấm nút A/a bên góc phải nếu gặp vấn đề khi chèn hình vui. * Nếu thấy bài viết hay, hãy bấm nút để khích lệ người viết. Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu.